Hong Kong: 一期一会 (Ichigo Ichie)

Chắc hẳn các bạn sẽ thắc mắc sao kì lạ ghê, sao địa điểm thì là Hong Kong mà tiêu đề đi kèm lại là một cụm từ tiếng Nhật.

Có lẽ có bạn đã biết, nhưng cũng có lẽ một số bạn chưa biết, rằng đây là cụm từ khá nổi tiếng trong tiếng Nhật. Nếu dịch theo kiểu tiếng Hán thì sẽ có nghĩa là “Nhất kỳ, nhất hội” nghĩa là có những con người, những khoảnh khắc trong đời mình sẽ chỉ gặp một lần.

Có lẽ bạn sẽ bảo là “Không! Con bạn thân quý hóa của tui dù đã đi nước ngoài nhưng năm nào hè nó cũng về tung tăng với tui cả.”. Phải rồi, nếu chỉ hiểu đơn thuần là gặp mặt thì đúng, có những người dù xa cách nhưng bạn sẽ gặp lại ở dịp nào đó. Nhưng nếu nghĩ sâu xa hơn, khoảnh khắc bạn gặp lại sẽ không còn như xưa, và người kia có thể cũng đã khác xưa. Các bạn sẽ không còn là những đứa nhóc ngây ngô học cùng lớp cấp 3 nữa. Chúng ta ai rồi sẽ lớn lên, sẽ thay đổi ở một góc độ nào đó, có thể theo hướng tích cực, nhưng cũng có thể theo hướng tiêu cực.

“Ichigo Ichie” ý muốn nhắc nhở chúng ra hãy trân trọng từng khoảng khắc diễn ra trong đời mình. Vì nó sẽ không thể nào lặp lại chính xác giống y như vậy nữa. Đây còn là câu nói dùng để chào tạm biệt trong tiếng Nhật ở một số trường hợp.

À vậy thì tại sao mình viết về chuyến đi Hong Kong của mình mà lại dính dáng đến hai từ này nhỉ?

Lý do lần đó mình đã có dịp gặp 3 bạn nam người Nhật rất dễ thương, và tụi mình đã cùng nhau đi dạo chơi Hong Kong nửa ngày trời. Hôm nay mình vừa đặt mua một cuốn sách tựa đề là “Ichigo Ichie”, và càng đọc thì mình càng nhớ đến khoảnh khắc 4 đứa mình gặp gỡ nhau lần đó. Thế là mình muốn kể lại trên trang blog của mình. Chỉ vậy thôi.

Hong Kong Một Buổi Sáng Tháng 9 Gần Vào Thu

Hôm đó là ngày thứ 4 mình ở Hong Kong. Buổi sáng mình lên kế hoạch trước tiên là sẽ đi đến khu Old Town Central, nơi còn được mệnh danh là khu Street Art ở Hong Kong bởi có nhiều mảng tường mang những hình ảnh vẽ tay cực kì nghệ thuật.

Tại khu vực ngã tư của 46 Graham Street và 48 Hollywood Road, Central có một mảng tường rất “art”. Vì mình rất hay đi du lịch một mình, nên như mọi khi, xác định được góc cần chụp thì mình sẽ nhờ người đi đường bấm máy giúp. Nơi đó khi ấy rất đông, ai cũng bận rộn thích thú chụp hình, vô tình mình thấy một bạn nam người Châu Á mặc áo trắng đang đủng đỉnh lang thang gần chỗ mình, thế là mình “túm” ngay nhờ chụp giúp. “Túm” lại xong thì mới biết bạn là người Nhật và bạn không biết tiếng Anh, thế là dùng body language thôi nhưng bạn cực kì dễ thương và nhiệt tình, chụp đủ mọi tư thế góc cạnh :)). Sau khi chụp giúp mình xong thì bạn bảo bạn đi cùng với bạn bè (chỉ về hướng 2 anh con trai đang chụp cho 5-6 bạn nữ), mình mới hỏi bạn đi nhóm đông cả nam lẫn nữ ấy à, bạn ấy bảo không chỉ đi với 2 bạn nam kia thôi. Mình mới hỏi tiếp là thế 2 bạn kia đang chụp hình giúp người ta thôi hả? Bạn trả lời “yes yes” :)) Mà mình thề là khung cảnh lúc ấy nhìn buồn cười cực, vì 2 ông nam kia chụp cho nhóm bạn nữ rất chi là nhiệt tình và dù bị sai bảo chụp góc này chụp góc kia đủ trò nhưng vẫn hoàn thành nhiệm vụ rất kĩ càng :))

Thế là mình thấy 3 bạn này tốt cả cute quá, lát sau tám chuyện với 3 anh bạn xong, hỏi thăm các kiểu (dùng google translate), thì mình mới hỏi là sau chỗ này thì 3 bạn đi đâu. 3 bạn ấy bảo là sẽ ra bắt phà đi thăm một cái đảo nhỏ của Hong Kong cách đây 2 tiếng rưỡi. Mình mới hỏi là có về lại city tối nay không, và có định đi ăn gì chưa, nếu về kịp thì gặp mình đi ăn cùng cho vui. 3 bạn ấy đồng ý.

Trước khi chia tay mình rủ 3 bạn chụp cùng mình vài bức ảnh làm kỉ niệm. Nhờ người đi đường chụp, đưa máy mình chụp xong 3 ông đưa luôn 3 cái máy nhờ người ta chụp luôn :)) kiểu họ rất thích thú và trân trọng khoảnh khắc ấy. Mình thấy vui vui, và cảm thấy 3 bạn Nhật này tính cách rất đơn thuần và dễ thương, dù đang là sinh viên Đại Học năm cuối rồi.

Sau khi tạm biệt nhau và không quên lưu thông tin liên lạc nhau trên LINE (người Nhật họ dùng LINE), thì 3 bạn đi theo hướng để tìm phà ra đảo, còn mình thì tiếp tục dạo quanh khu Old Town Center. Sau 2 tiếng loanh quanh chán chê trong đó, mình nhắn tin hỏi thăm 3 bạn đã gần đến đảo chưa thì họ bảo họ không đi, vì dự báo thời tiết trời sẽ mưa vào chiều tối nên lúc về sẽ khó khăn, và họ đang dạo ở khu khác. Mình đề nghị để mình đến rồi 4 người cùng đi chơi luôn thì họ đồng ý. Vì họ bảo là mục đích của họ là đi Macau 3 ngày, Hong Kong sát bên nên chỉ ghé qua 1 ngày, do đó kế hoạch cũng chưa rõ ràng. Vì vậy khi mình đề nghị đi theo lịch trình của mình thì họ rất vui.

1. Thang Cuốn Dài Nhất Thế Giới ở Hong Kong

Điểm đến đầu tiên của 4 đứa mình là đây. Chiếc thang cuốn này sẽ đưa bạn đi qua 14 con phố, từ Conduit ở phía Tây cho tới Queens Road ở phía Đông. Khá thú vị.

Đây là hệ thống thang máy ngoài trời dài nhất thế giới với 18 đoạn thang cuốn, dọc từ phía Tây sang phía Đông đảo Hồng Kông. Theo thống kê, hệ thống chuyên chở hàng nghìn người đi làm mỗi ngày, chưa kể một lượng lớn du khách tham quan trong thành phố. Việc mở cửa muộn giúp những người đi làm về khuya không phải đi bộ qua những tuyến đường dốc và tránh gặp phải rắc rối về an ninh.
Nguồn: Ảnh và chú thích – chudu24h.com
Hệ thống thang cuốn của Hồng Kông được xây dựng với số tiền 30 triệu USD, bằng 153% ngân sách đặc khu. Thời điểm đó, công trình này nhận nhiều lời chỉ trích vì chi phí cao và hoạt động không hiệu quả. Tuy nhiên, qua năm tháng, nó đã chứng minh được tính hiệu quả. Không những vậy, thang máy còn trở thành biểu tượng của Hồng Kông, là một trong những trải nghiệm thú vị cho khách du lịch.
Nguồn: Ảnh và chú thích – chudu24h.com

2. Tim Ho Wan

Sau đó thì cũng chiều tối rồi nên 4 đứa mình đi tìm chỗ ăn, mình đề xuất Tim Ho Wan vì họ muốn ăn thử Dim Sum Hong Kong. Thương hiệu này dù khá nổi tiếng và nhiều chi nhánh ở Hong Kong nhưng những người bản địa bảo mình là ở đó không thật sự quá ngon, chỉ nổi tiếng đối với khách du lịch thôi vì họ làm marketing tốt. Tuy nhiên do hôm đó rơi vào Chủ Nhật, ngày mà rất nhiều hàng quán đóng cửa ở Hong Kong, những nơi quá lạ còn mở cửa thì bọn mình không chắc ngon, nên chỉ nhắm đến Tim Ho Wan. (Mình sẽ có một bài review các địa điểm mình đã đi ở Hong Kong riêng nhé).

Khi tôi giơ ống kính và bảo các ông “làm mặt xấu nào!!”

3. Hành trình tìm kiếm quán cà phê vô cùng gian nan.

Ăn tối xong rồi thì dù muốn đi tung tẩy dạo nơi khác cũng không được vì hôm ấy dự báo sẽ mưa to vào buổi tối. Nên nhân lúc chưa mưa thì bọn mình thống nhất sẽ đi tìm một quán nước để uống. Nói thêm đoạn này thì ở Hong Kong có một cái app rất giống app Now bên mình, tên là Rice (cái này do dân bản địa Hong Kong chỉ mình chứ khách du lịch thường không biết, mình có một anh đồng nghiệp và vợ rất mê Hong Kong nên đi mấy lần rồi, nhưng lúc mình chỉ cho anh app này anh ấy không hề biết gì và rất thích thú). App này thường cũng cập nhật giờ làm việc – giờ nghỉ, nhưng cũng có nhiều quán… củ chuối không cập nhật.

3 bạn nam chỉ đi chơi HK 1 ngày thôi nên không mua thẻ tàu điện ngầm nạp dùng nhiều lần như mình, các bạn chỉ mua vé chuyến, mà mua vé chuyến riêng lẻ thì khá đắt, chắc cũng phải gấp đôi giá vé dùng thẻ như mình. Tuy nhiên mua thẻ thì phải đặt cọc 1 khoản tiền, vì vậy, khi chỉ ở HK 1 ngày thì 3 bạn mua thẻ sẽ không tiện. Đó là lý do nửa ngày hôm đó bọn mình đi bộ… như điên. Vì cứ hở tí mua vé chuyến là 3 bạn ấy rất tốn.

Mình thì không ngại đi bộ, còn người Nhật thì bạn biết rồi, đất nước họ cũng chủ yếu dùng phương tiện công cộng nên việc đi bộ cũng hết sức bình thường (chứ không phải như người Việt mình, từ nhà là đã nhảy lên xe máy, hoặc như người Mỹ, sống là phải có xe hơi vì hệ thống tàu điện ngầm của họ không quá phát triển nhiều ngóc ngách).

Ảnh chụp khi bọn mình lội bộ vào trúng khu đường ngầm nối với trung tâm thương mại, đi mãi không biết đường ra để lên mặt đất :((
Ra khỏi trung tâm thương mại để đi trên mặt đất thì trời đổ mưa lớn. Đúng phong thái của người Nhật, cực kì kĩ càng và chỉn chu, 3 bạn đồng loạt bung ra 3 cây dù đen đã chuẩn bị sẵn trong túi xách. Đoạn này mình rất ấn tượng với tác phong của người Nhật đã nghe từ lâu nên mình chụp ảnh lại
(à còn cái con Việt Nam này nó không hề mang dù nên bạn người Nhật phải che hộ tống nó các bạn ạ :(( )

Tuy nhiên, cái app Rice đã hại bọn mình khi giờ làm việc không chuẩn :)) vì có rất nhiều quán đóng cửa vào thứ 2 nhưng họ vẫn để đang hoạt động, thế là bọn mình đã lội bộ đến 3 địa điểm (cách nhau khá xa) mà đến nơi họ lại đóng cửa. Đỉnh điểm là địa điểm thứ 3 – một quán Starbucks khá nổi tiếng về thiết kế đặc biệt mang đậm không khí Hong Kong (https://instanomss.tumblr.com/post/120059789067/retro-starbucks-coffee-hong-kong-central-duddell/amp). Bọn mình rất háo hức che dù đội mưa, lấy hết sức để lội bộ đến nhưng kết quả là họ cũng đóng cửa. Lúc đó thì cả bọn đã thấm mệt và cũng không biết đi đâu khác nên chúng mình quyết định sẽ vào… KFC sát bên.

Lúc vào KFC, nhìn 3 bạn người Nhật thấm mệt không nói chuyện nổi, mình thấy rất có lỗi. Mình bảo là mình rất xin lỗi vì đã dắt các bạn đi lung tung mà không chỗ nào mở cửa, làm hao phí thời gian và công sức của các bạn. Các bạn type lại trong app Google Translate là “Không sao cả! Nhờ có bạn mà hôm nay rất vui. Mệt mỏi cũng không sao”… Xem xong mình thấy cảm động ghê luôn.

Sau đó các bạn có bảo là muốn đi mua quà lưu niệm cho người thân, nên mình có chỉ các bạn một khu chợ đêm nổi tiếng gần khách sạn các bạn ở. Các bạn rất vui và cám ơn mình rối rít luôn, bảo là không có mình thì cũng không biết chỗ nào để mua và cũng không biết có khu chợ nổi tiếng gần nơi ở như vậy luôn.

Ăn xong thì cũng đã gần 9h tối. Cả bọn đều rã rời và các bạn cũng cần đi mua quà lưu niệm nên bọn mình đành phải nói lời chia tay. Khi đang ngồi tàu điện ngầm trên đường về, mình thấy tin nhắn của một trong 3 bạn (bạn mà hiểu tiếng Anh nhiều nhất, chụp ảnh cho mình lúc đầu gặp, và hay nói chuyện với mình nhất), bạn nhắn như sau: “Thanks for the chance to see you”, chắc cũng không cần nói thì ai cũng biết tính tui dễ xúc động cỡ nào, nên chỉ đọc thế thôi mắt tui cũng rưng rưng rồi.

Bức ảnh cuối trước khi chia tay. Dù rất mệt nhưng vẫn cười rất tươi.
Tin nhắn từ bạn

Bây giờ thì mình vẫn giữ liên lạc với ba bạn nam người Nhật trên Instagram. Ba bạn nam của ba năm trước (2017) nay đã không còn là sinh viên nữa. Có bạn đã đi làm, ra sống riêng, tự nấu ăn và chăm sóc bản thân. Có bạn tiếp tục đến trường vì muốn theo đam mê khác của mình. Chắc chắn khoảnh khắc nửa ngày hôm đó ở Hong Kong của 4 đứa mình sẽ mãi được nhớ đến, mãi đặc biệt như thế. Họ sẽ mãi được ghi nhớ trong kí ức mình. Chưa biết rằng sau này có dịp gặp lại không, và khi gặp lại 4 đứa sẽ khác xưa thế nào? Đó vẫn là điều chưa ai đoán trước. Chính vì vậy ngày hôm nay mình viết 2 từ Ichigo Ichie ở tiêu đề, để nói rằng mình sẽ mãi trân trọng và ghi nhớ khoảnh khắc của ngày hôm đó.

Cảm ơn Hong Kong.
Cảm ơn 3 bạn người Nhật đáng yêu của ngày hôm ấy.
Cảm ơn 2 tác giả Hector Garcia & Francesc Miralles của cuốn sách Ichigo Ichie.

Hong Kong – 03 September, 2017

Bức ảnh đầu tiên khi tụi mình mới gặp. Không hề biết trước rằng ngày hôm đó tiếp theo sẽ diễn ra như thế nào 🙂