Barcelona (Spain)

Hôm nay đột nhiên mình nhớ đến 2 người đã host mình ở Barcelona năm 2014. Mình liền mở lại dữ liệu đã download từ Facebook xem có lưu lại được post này không. Thật may là có. Dù mình đã và sẽ luôn nhớ về họ, nhưng khi mình đọc lại bài post này, tưởng chừng có nhiều chi tiết mình suýt quên, mình đã giật mình nhớ lại rõ mồn một những hình ảnh đó.

Đó là lý do mình đặt mục tiêu sẽ sớm ghi lại những câu chuyện, những kỉ niệm đáng nhớ từ các hành trình của mình lên blog. Vì mình sợ một ngày nào đó vô tình mình sẽ quên mất. Mà kỉ niệm này đối với mình rất đáng quý, hơn bất cứ thể loại tiền bạc quà cáp nào.

Bài post này mình đã post ở FB vào ngày 27/08/2015. Thế mà mình đọc xong vẫn rơm rớm nước mắt như mới diễn ra ngày hôm qua… Trong đời mình, thật sự những người từng đối xử quá tốt với mình, mãi mãi mình sẽ không bao giờ có thể quên.

27/08/2015 – [Những ngày ở Barcelona, Nov 2014]

Đang ngổn ngang vs đống Excel đọc chả hiểu chả nhớ gì. Giống như cái não đc lập trình là từ chối mấy thông tin đó ý. Thôi số trời đã định. Nhân lúc anh bạn cho mình ở ké ở Barcelona nhắn tin hỏi thăm làm mình cảm xúc dâng trào nên viết vài dòng về mấy ngày ở Barcelona.

Nói thật là nguyên một hành trình EU đó mình đã rất may mắn. Và gặp được hai người họ (anh ý và mẹ anh ý) là một trong những điều may mắn nhất của mình. Thật ra họ là người Ý, Francesco sống ở Spain để làm việc, còn mẹ anh ấy qua thăm ngay lúc mình đến chơi. Và mình không hề quen biết họ từ trước.

Lúc đó không có nhiều tiền nên chỉ ăn ngủ lang bạt thôi. Mình tìm host trên couchsurfing, nên hiểm họa rủi ro cũng ghê lắm (đã từng gặp người xấu). Nhưng được 2 người họ cho ở cùng phải gọi là quá may mắn.

(mình không khuyến khích các bạn nữ đi theo kiểu của mình nhé, đó cũng là lý do chuyến đi Châu Âu lần 2 của mình vào năm 2018 mình chỉ ở hostel thôi).

Mình rất thích khi được thấy gì đó bất ngờ, kiểu như “đùng” một cái thấy nó sừng sững trước mắt. Giống như lúc ở Paris, cái anh người Pháp dắt mình đi đến tháp Eiffel cũng vậy. Anh dắt đi băng qua mất tòa nhà lớn có thấy cái gì đâu, tưởng là đi sẽ thấy từ từ đằng xa. Đằng này anh ý cố tình dắt đi qua những dãy nhà lớn. Vừa qua khỏi dãy nhà là cái tháp Eiffel giống đc hô biến hiện trước mắt dưới ánh nắng chiều. Trời ơi đẹp như mơ!!!

Anh này cũng thế, nhà anh ấy ở gần nhà thờ nổi tiếng La Sagrada Familia (mà thích nhất là nhà anh ấy lại là kiểu kiến trúc đặc trưng đc xây vào thế kỷ 19 ở Barcelona nữa, sống ở đó thấy có chút gì đó gọi là hoài niệm, cứ như mình là người Tây Ban Nha xưa vậy). Ra khỏi tàu điện ngầm, đang đi thang máy lên mặt đất thì anh ý k nói gì, chỉ chỉ ý bảo mình hãy nhìn ra sau lưng. Ối trời đất ơi nguyên 1 công trình kiến trúc hoành tráng vĩ đại đứng đó từ khi nào. Muốn ngộp thở. Sao mà mấy anh tây này biết cách tạo bất ngờ quá đi mất.

Ba ngày ở với họ giống như mình ở với gia đình vậy. Đi chơi về là giữa giờ bác gái hỏi mình ăn gì chưa, mình bảo rằng chưa, chỉ nhai tạm vài cái bánh mì hà, thế là bác mắng rồi quýnh quáng đi kiếm gì nấu liền cho mình ăn. Bắt mình ngồi chờ không cho phụ (à bác không biết tiếng Anh đâu, chỉ nói tiếng Ý thôi, nên mình và bác dùng body language với nhau :P). Lúc đó thấy giống má mi ở nhà ghê, nhớ lắm! Mà có cái làm mình khá bất ngờ ở EU có trái hồng nha haha, ở mấy nhà rồi không thấy nhà nào có nên tưởng không có, ai dè qua đây một đống trong tủ lạnh. Francesco thấy mắt mình mỗi lần ăn thì mắt sáng rỡ và khen ngon mãi, nên anh nói mình thích thì cứ vào tủ lạnh ăn hết đi nha không sao đâu (hic, nghe xong thấy cứ như mình là em gái nhỏ). Bác gái thì cứ dọn đồ ăn cho mình là đem 1 trái ra để sẵn trong ly rất lịch thiệp dễ thương như trong hình dưới đây nè ♥

Có một cái kỉ niệm rất là kinh dị. Tối đầu tiên ngủ ở đó, đồ dơ gần hết nên mình phải đem giặt. Còn đúng một bộ để sáng hôm sau đi chơi. Giặt xong cũng phơi trong nhà như mọi khi khác. Francesco nói “Barcelona đang đẹp trời lắm, y như còn hè vậy đó, đem ra ngoài phơi cho thoáng”. Tui nghe lời sao ổng thiệt, lôi ra hiên phơi không chút nghi ngại. Nửa đêm nghe tiếng gì đùng đùng, tưởng xe tải đổ gì ở ngoài. Oimeoi một hồi tỉnh tỉnh thì phát hiện ra đang mưa, mà mưa đá mới ghê… Toi mất cái đống đồ của tôi rồi -_- nửa đêm chạy vắt dò lên cổ lấy đồ vô, hôm sau trách ổng ổng cười hề hề…

Ngày mình rời Barcelona cũng là ngày bác gái về lại Ý. Nhưng bác đi buổi trưa, mình thì tối mới đi. Sáng sớm thì anh ý đi làm rồi. Nên trưa mình dắt bác ra ga. À mặc dù bác ở EU nhưng cũng sợ đi máy bay vs tàu điện lắm, chắc ở Ý bác ở vùng quê, cũng ít đi phương tiện công cộng ở TP lớn nên không rành. Bởi bác cứ khen mình sao mới qua đây du lịch mà tự đi tùm lum gan vậy.

Cái buổi trưa tiễn bác mà mình rơm rơm nước mắt. Không biết sao qua EU đúng kiểu mít ướt, cái gì cũng dễ khóc, đặc biệt là lúc chia tay ai đó. Vì mình biết sẽ khó có dịp được gặp lại họ lần 2. EU mà có phải VN đâu mà đi qua đi lại thăm hỏi. Ráng nhịn tới lúc bác lên tàu rồi thì mình khóc.

Tối thì Francesco tiễn mình ra ga. Dắt mình đi, xách đồ cho mình, chạy lăng quăng hỏi vé xem kĩ cổng vào cho mình. Tặng mình tấm ảnh ổng chụp cảng ở Barcelona, vì nghe mình nói mình thích cảnh ở đó. Còn tặng cho vài miếng bánh trái ăn uống vì biết mình đi du lịch với budget thấp nên tiết kiệm dữ lắm ít dám mua gì.

Lúc nhìn ỗng lo lắng cho mình đủ thứ chu đáo cũng muốn khóc rồi, nhưng thôi ráng nhịn. Vừa bye ỗng qua cổng quay đi là mình là khóc tè le.

Cảm thấy mình may mắn lắm Trong một tháng độc hành đi khắp nơi ở EU mà gặp ai cũng tốt với mình. Sẽ nhớ hoài nhớ hoài mọi thứ ở đó và chuyến đi đó. Dù là gần 1 năm rồi, cứ nhắc lại chắc sẽ nhiều ng nói tui là “ôi giào, 1 năm rồi mà, nói quài”. Nhưng nói thật là đối với tui mọi thứ như mới ngày hôm qua. Bởi vậy nói chuyện với mình mà hay nghe mình nói “lúc ở EU”, “hồi đi EU”, mình nhắc quài thì hãy quen dần nhen.

– Barcelona, Spain, Nov 2014 –

P/S: khi đang edit và chuẩn bị đăng bài post này vào năm 2020 này thì mình cũng đang nhắn tin hỏi thăm Francesco. Dù là 1-2 năm mới nhắn hỏi thăm một lần nhưng Francesco vẫn luôn nhớ đến mình (và dĩ nhiên là mình luôn nhớ đến anh ấy). Anh ấy khoe là đã có con và đó là một bé gái. Mình cảm thấy thật vui cho anh ấy. Vậy là cũng gần 6 năm rồi kể từ ngày đó. Những kỉ niệm như thế này chính là cái giúp mình luôn biết ơn cuộc sống, có những khoảng lặng để nhìn lại và hiểu bản thân, thay đổi điều mình hiện chưa tốt, mạnh mẽ và vượt qua mọi thứ, và tiếp tục xây dựng nhiều thứ ý nghĩa trong cuộc sống mình mỗi ngày. Để sau này mình luôn có thể nhìn lại và hạnh phúc với mỗi kỉ niệm mình đã có được.