Hội An

26 cái xuân thì chưa bao giờ đi ra miền Trung. Nhắc đến miền Trung thì giới trẻ hay nghĩ đến vi vu Đà Nẵng xem Cầu Rồng là chủ yếu. Còn lại thường xem Hội An chỉ như một điểm tạt ngang. Cơ mà mình thì lại khác. Trước đây từng có plan đi, nhưng mình định chỉ ở Đà Nẵng 1 hoặc 2 đêm, còn Hội An mới là nơi mình muốn ở lại lâu nhất. Lần này đi cùng ba mẹ anh người yêu, hai bác đến thăm Đà Nẵng là chủ yếu nên mình đành hẹn Hội An một ngày không xa.

Nhớ Hội An

Lần này đến Hội An vỏn vẹn 3 tiếng rồi về lại Đà Nẵng, thật sự có thể xem là chưa đi. Xưa có plan đi mình từng hỏi ý kiến vài người, đa số bảo “ôi giào, Hội An có gì mà ở lại 2-3 ngày, đi 30 phút – 1 tiếng là hết cái phố”. Nhưng thật sự mình thì thấy Hội An nên ngủ lại, dậy sớm dạo quanh con phố cổ khi còn vắng người, la cà hàng quán uống trà, ăn chè, ăn vặt, xế chiều đạp xe ra những thửa ruộng vườn rau của người nông dân, tối tối sau bữa ăn ta dạo phố vài con ngõ nhỏ ngắm đèn, xong về phòng sớm thưởng thức cái sự tĩnh lặng của màn đêm nơi ngôi làng cổ (vì lúc này ngoài phố đông đúc lắm, đặc biệt là khu vực bờ sông… eo ơi…) Có thế mới có thể thấy được cái hồn của Hội An.

Photo from: www.wanderlust.co.uk/content/hoi-an-why-its-the-best-city-on-earth/

Con người miền Trung

Thỉnh thoảng có nghe từ những người xung quanh vài câu nói đại loại như “người Trung hiền lành, thật thà lắm”. Dĩ nhiên ở đâu cũng có người này người kia. Nhưng có 2 điều mình được thấy ở nơi đây chứ chưa được thấy ở Sài Gòn

Tại tiệm cơm gà Bà Buội nổi tiếng ở Hội An:

  • Khách cực đông, từ khách đang ăn đến khách ngồi chờ chỗ, các bạn nhân viên cực kì bận rộn, có người luôn phải căng não ra quan sát khách đang ăn gần hết để sắp xếp bàn, để ý khách đến trước đến sau, nhận khách, và chắc do căng quá nên… mặt cau lại. Thế nhưng bất kì ai tiến đến xối xả kèm lời dặn “5 người nha anh”, “8 người nha anh”, “6 người nha anh…”, vẫn gương mặt căng thẳng bận rộn nhưng tiếng trả lời vẫn nhẹ nhàng lịch thiệp (có lẽ do cái tiếng của người Trung? Nhưng mình thích vậy)
  • Lúc đi toilet xong ra rửa tay, vặn mãi cái vòi cứng quá không cục cựa, có bạn nhân viên đang đứng chờ phần bưng ra cho khách vẫn chọc ghẹo kiểu khích lệ ” Vặn mạnh lên chị!!” “Văn mạnh nữa!!” “Mạnh nữa!!”, vặn xong quay qua thấy ổng cười, tay vừa nhận xong phần cơm để bưng cho khách nhưng vẫn nán lại nhường mình bước ra trước rồi mới ra.
  • Khi tính tiền, bạn nhân viên nói giọng vui vẻ giõng dạc với mọi người “Dạ của chị là …. ạ!” – Ạ một tiếng rõ rệt, không phải kiểu nhẹ nhàng yểu điệu của người Sài Gòn hay nhẹ tênh khách sáo của người Hà Nội. Cái tiếng ạ của người Đà Nẵng – Hội An nghe dễ thương lắm 🙂
Cơm gà Bà Buội

Tại tiệm cơm gà đông khách ở Đà Nẵng (quên tên rồi):

  • Thấy mình và người bạn ngồi vào bàn chưa dọn từ khách trước, bạn nhân viên đầu tiên chỉ qua 1 chiếc bàn sạch phía trong bảo tụi mình vào đó ngồi. Lúc đó tụi mình không có gì ngạc nhiên, nhưng thích ngồi phía ngoài nên vẫn cứ ngồi. Bạn nhân viên thứ 2 bước đến ngay sau đó, cũng thấy bàn chưa kịp dọn nên lại chỉ bọn mình vào trong ngồi, bạn bảo anh chị vào bàn trong cho sạch, lại sát cái quạt to cho mát, bàn này chưa kịp dọn. Lúc đó tụi mình liền bất ngờ. Các bạn thật sự thấy ái ngại và phiền cho khách khi bàn chưa kịp dọn dù khách trước vừa ra chưa lâu. Tụi mình lại cười rồi bảo ngồi đây được rồi, thì bạn ấy liền chạy đến chiếc quạt to chỉnh cho quay về phía tụi mình, dù tụi mình không hề than nóng. Lúc ấy tự nhiên cảm động thật sự, dù chỉ là những hành động cực nhỏ. Họ thật sự quan tâm đến sự thoải mái của khách, mà không phải kiểu lịch sự, mà là quan tâm kiểu thật sự để tâm 🙂
  • Ngẫm lại không phải chê Sài Gòn, nhưng ở Sài Gòn thì quán đông khách bàn dơ nhiều khi chờ mãi không ai dọn phải hối. Rồi có nóng thì phải mở miệng ra than thì các bạn nhân viên mới điều chỉnh máy lạnh, nếu là quạt đứng thì họa may tự chạy tới quay qua mình chứ làm gì có nhân viên nào tự quay cho như vậy 😛

Giá cả ăn uống ở ĐN cũng làm mình bất ngờ. Trừ những nơi nổi tiếng đông khách quá ra thì có cao hơn xíu, nhưng giá các hàng quán bình thường mình tưởng đâu là giá ở Sài Gòn 7-8 năm trước.

Đèo Hải Vân – Lăng Cô – Phá Tam Giang

À, một điểm phát sinh bất ngờ trong hành trình là mình được băng qua đèo Hải Vân, đi qua ranh giới Huế, được thấy Lăng Cô và Phá Tam Giang. Chuyến đi tuy phát sinh ngắn thôi, nhưng phong cảnh đẹp kinh khủng. Cám ơn một người chú là bạn tốt của ba mẹ bạn mình đã nhiệt thành chở đi đoạn đường dài như thế rồi vòng lại Đà Nẵng chỉ để tụi mình được ngắm nhìn phong cảnh.

Đỉnh đèo Hải Vân có Hải Vân Quan. Trời nắng nóng kinh khủng mà các xe theo đoàn, theo tour chỉ dừng ở Hải Vân Quan 1 chút cho du khách check in chụp choẹt thôi, nên các bạn Trung Quốc, Hàn Quốc vẫn cắn răng chịu nắng lên đó chụp mọi tư thế rồi chui tọt vào xe du lịch chờ đi tiếp, chẳng ai biết là phía bên kia đường đối diện Hải Vân Quan có 1 quán nước nhỏ nằm sát triền vách núi thấy bao quát khung cảnh từ núi xuống. Quán rất thiên nhiên! Nhìn bên ngoài thì xập xệ y như mấy quán cf trên đường đi… Vũng Tàu. Nhưng càng bước vào trong là khung cảnh càng làm con người ta bất ngờ, lại có cả những con đường nhỏ quanh co lên trái núi có tên là Thiên Thai.
Ở phía đó có tới 5-6 quán sát nhau như vậy lận. Nhưng các bạn hãy đến quán ngoài cùng bên trái, với bảng tên nho nhỏ (thật ra là nhỏ xíu) ghi là “In The Clouds”. Đừng thất vọng với vẻ ngoài xì cùn đó. Hãy bước sâu vào bên trong! Sẽ ngạc nhiên lắm đó! Nhớ tìm một chỗ ngồi ngắm nghía khung cảnh nhìn từ trên xuống phía dưới đèo, nhâm nhi trái dừa cho mát và lại sức, có sức rồi đi lên đi một vòng dạo núi Thiên Thai 🙂 Và nhớ chụp lại bảng tên của núi cùng dòng thơ nhắc nhở mọi người cùng bảo vệ rừng nhé! (do 1 bác trong quán dặn tụi mình đó :D)

Cảnh từ bên trong quán In The Clouds nhìn xuống đèo và biển
Ảnh chụp bằng Iphone 6s thôi nhé

Cũng lại nhờ người chú là bạn của hai bác mà mới biết đến quán với khung cảnh tuyệt như vậy. Bình yên mát mẻ khác hẳn bên sát đó Hải Vân Quan chen chút du khách dưới cái nắng 38 độ. Cám ơn chú rất nhiều! Và cảm ơn hai bác đã cho con chuyến đi thật vui!

Phần kết và chút chia sẻ tào lao

Nói chung thật sự đối với mình đó là những điểm nổi trội của chuyến đi vừa rồi. Chắc là còn nữa nhưng quên chút chút và lười gõ dài thêm 😀

À 1 chút chia sẻ mà mình thấy hơi ngược ngạo. Chiều đi của mình bay Vietjet, nhân viên vui vẻ luôn cười chào khách. Chiều về bay Vietnam Airlines nhân viên mặt không nụ cười và không hề chào tạm biệt khách luôn 😀 Phân khúc 2 hãng này sao thì các bạn biết rồi. VJ là hãng giá rẻ thường bị chê xì cùn, VNA là hãng phân khúc cao hơn thường được xem là xịn hơn. Vậy mà… Hy vọng các bạn ấy cải thiện thái độ. Qua đây thì mình muốn dành lời khen cho các bạn VJ, không biết các chuyến khác sao, cũng quên rồi, nhưng chuyến này là vậy 😀

Đà Nẵng – Hội An
17 – 21/07/2019