Netherlands, Canabis and Old Clogs Factory

**Hà Lan còn gọi là Holland hoặc Netherlands

Ngày 1: Cần (weed) và căn phòng tăm tối

Năm đó, từ Barcelona mình bay đến Netherlands và đáp tại sân bay Eindhoven. Đi bus về Amsterdam, Levi ra đón mình tại nhà ga. Khi mới gặp Levi mình khá là giật mình. Levi nhận host mình khi mình chủ động inbox anh qua Facebook. Levi trông cao và xanh xao, mình cảm thấy hơi sợ. Về đến nhà Levi thì mình mới biết đó là một căn hộ có 3 phòng ngủ, 1 phòng khách, và được share bởi 5-6 người cả nam lẫn nữ. Và theo ấn tượng khi ấy mình nhớ cũng như là ghi trong nhật ký hành trình cách đây nhiều năm thì căn hộ đó khá là u tối. Phòng khách là nơi các bạn trẻ ấy luôn mở nhạc EDM, phủ màn tối, bừa bộn, và đầy… cỏ (weed), họ thường xuyên hút đến độ bước vào nhà là có cái mùi đặc trưng của Cần.

Năm ấy mình còn nhỏ và… chả biết Cần là cái gì cả. Dù là trước khi đến Hà Lan mình đã nghe phong phanh đó là đất nước của Cần vì Cần được sử dụng tự do rộng rãi. Khi ấy phải nói là mình khá ngây thơ, nhìn cả căn phòng u tối và các nam thanh nữ tú hút cần phì phèo như vậy mình… bị sốc. Trong phút chốc mình lẻn ra một góc và lên internet cố gắng tìm một người host khác nhưng không được. Theo mình nhớ thì năm đó mình tìm host ở Hà Lan khá là khó.

Thế rồi mình cố gắng lấy lại bình tĩnh và hòa nhập với mọi người. Thật ra họ cũng tầm tuổi sinh viên đại học thôi nhưng bạn biết đấy, Tây họ nhìn lớn hơn mình rất nhiều. Khi nói chuyện với mọi người nhiều hơn thì mình mới bớt đi cái cảm giác “căn nhà thác loạn” như lúc đầu. Mình dần thấy chuyện họ có một căn phòng phì phèo Cần và nghe EDM khi rảnh rỗi cùng nhau là… bình thường. Sáng ra họ vẫn bận rộn dậy sớm đi học đi làm, và chiều về vẫn tự vào bếp chuẩn bị bữa ăn tối như bao người. Họ vẫn là những người trẻ tự lập, có công ăn việc làm tự nuôi sống mình, dần dà mình thấy mọi thứ bình thường và không còn… sốc nữa.

Buổi tối ngày đầu tiên đến Amsterdam, sau khi cất đồ đạc đi thì mình tiếp tục cầm tấm bản đồ giấy, tranh thủ vài tiếng ít ỏi buổi tối để đi dạo khu trung tâm của họ. Khu Phố Đèn Đỏ nổi tiếng khắp thế giới của Hà Lan thì không cần phải nói rồi, một hình thức hợp pháp của họ thôi, nhưng mà thật sự khu đó khá là tăm tối mọi người ạ. Càng đi xa dần ra khu đó thì càng thấy mọi thứ lành mạnh sáng sủa hơn nhiều. Theo mình được biết thì các cô gái hành nghề ở đó buổi tối thì ban ngày họ vẫn có nghề nghiệp lành mạnh bình thường như bao người. Vì vậy ở khu vực đèn đỏ đó, quay phim chụp hình là bất hợp pháp. Các cô ấy có thể đứng ở cửa kính khỏa thân cho bao nhiêu người đàn ông thấy và chọc ghẹo chọn lựa, nhưng khi có người quay phim chụp hình thì chắc chắn là không được.

Ngày 2: Làng Zaanse Schans âm u và anh người Việt nơi đất khách

Ngày đó, lý do mình đến Hà Lan và vì yêu thích khu vườn Tulip nổi tiếng của họ và làng Zaanse Schans ở thị trấn Zaandam – còn hay được gọi là Ngôi Làng Cối Xay Gió.

Lễ hội hoa Tulip ở công viên Keukenhof hàng năm ở Amsterdam chỉ diễn ra vào khoảng cuối tháng 3 đến đầu tháng 5 hàng năm, nên thời điểm mình đi là mùa Thu (tháng 9 – tháng 11) nên không thể nào đến thăm được rồi.

Vì vậy điểm đến vào ngay sáng hôm sau của mình đó chính là làng Zaanse Schans. Cơ mà buồn ơi là buồn, ngày hôm đó sương mù phủ kín ngôi làng (âm u sương mù là một kiểu thời tiết bình thường vào mùa thu ở Châu Âu), nhưng mà hôm ấy trời sương… mờ lè cả ngôi làng luôn… Ôi mình buồn lắm luôn, nhưng đã lỡ công ra đến đó rồi nên mình cứ đi dạo thơ thẩn trong rầu rĩ. Một lát sau mình gặp một anh người Việt gốc Hà Nội. Thật ra anh ấy chủ động bắt chuyện với mình vì trông mình… giống người Việt Nam quá. Anh ấy tên là Thiên, học thạc sĩ ở Pháp vừa xong, đang tranh thủ thời gian còn lại để đi du lịch một mình vài nơi trước khi về nước. Thế là hai anh em tụ lại đi chung cho vui và tám rôm rả. Trong nhật ký mình viết là “Công nhận không biết sao mình nói nhiều thiệt”. Chắc là do lâu lắm mới được nói tiếng Việt với người Việt. Hehe.

Chụp ảnh mà lòng đau như cắt vì sương mù lạnh lẽo

Chiều về hai anh em cùng quay trở lại trung tâm tham quan tiếp. Đang hí ha hí hửng tự dưng mình nhớ ra là mình chưa đến thăm xưởng làm guốc gỗ cổ đặc trưng ở ngôi làng. Mình ganh tỵ lắm khi mà anh Thiện khoe mấy tấm ảnh anh chụp với những đôi guốc gỗ đầy màu sắc ở đó. Đang buồn ơi là buồn vì nghĩ là không biết khi nào mới có dịp quay lại mà anh ấy cứ chọc quê nên mình… giận lẫy anh luôn. Thế là anh Thiên xin lỗi và an ủi mình bằng cách… mời mình ăn kem hehe. Lúc đó hai anh em chỉ ghé đại xe kem bên đường. Khi ấy cây kem lề đường ở Hà Lan trị giá 2,5 Euro, chỉ là một xe kem lưu động không có gì nổi tiếng, cơ mà chu choa ơi không biết sao cây kem đó ngon lắm lắm luôn. Hai anh em vừa ăn vừa xuýt xoa. Anh Thiên cũng không ngờ là nó ngon tới vậy, và mình cũng phải thề rằng đó là cây kem ngon nhất mình từng ăn ở Châu Âu, hơn cả tiệm kem nổi tiếng ở Rome mà trước đó mình ráng tìm cho bằng được để ăn. Đến giờ lâu lâu hai anh em tám lại hay xem lại ảnh vẫn cùng xuýt xoa nhớ nhung vị kem đó.

Ăn xong cây kem thì mình… hết buồn. Thiệt là cám ơn anh Thiên nhiều lắm luôn. Khi đó mình nghĩ rằng số mình đi du lịch toàn là gặp người tốt. Cảm thấy mình may mắn lắm!

Tối hôm đó chia tay anh Thiên xong thì mình cuốc bộ lại ga Central vì anh host Levi hẹn đón mình ở đó để cùng về nhà chung. Mà tự dưng tối đó ổng tốt lắm luôn, chiều đó ổng nhắn tin hỏi mình muốn ăn cá hồi không để ổng đi siêu thị mua về nấu cho mình ăn tối, ghé nhà ga đón mình xong thì mình và ổng ghé siêu thị gần nhà. Levi lựa con cá hồi ngon và mắc tiền mới chịu. Lúc đó mình cũng thấy vui vui vì lại có người đối xử tốt với con ất ơ đi bụi Châu Âu như mình. Ăn xong ổng còn đòi tự rửa chảo đĩa và dọn dẹp hết. Trong nhật ký mình viết là “Coi bệnh bệnh vậy chứ cũng dễ thương chứ bộ :)))”

Ngày 3: Lòng tốt làm ngày thu lạnh lẽo cũng trở nên ấm áp

Anh Thiên và mình lại hẹn nhau đi chơi chung tiếp cho đỡ buồn vì cả hai đều đi du lịch một mình mừ. Hôm đó hai anh em định đi bảo tàng nhưng vé vào bảo tàng nào cũng đắt, khi đó mình đi du lịch với túi tiền cực mỏng nên cũng hông dám vào. Anh Thiên chiều mình nên cũng không vào luôn. Hai anh em lại lang thang. Hôm đó trời cũng rất lạnh luôn. Hà Lan là nơi lạnh nhất trong hành trình năm đó của mình. Lạnh đến nỗi tay mình luôn phải đút vào túi áo khoác, ngay cả việc cầm bản đồ xem cũng khó khăn, mình phải cố gắng xem nhanh nhanh rồi giấu tay vào tiếp. Anh Thiên thương cảm đứa em nghèo nên lại đề nghị mời cà phê uống cho ấm. Trong nhật ký mình ghi là “Anh Thiên lại mời cà phê nên thích thích hehe”. Ôi trời ơi đọc lại thấy mình thật hề hước. Nhưng mà được đối xử tốt thì vui thiệt mà hì hì ^^

Khu Central của Amsterdam

Ngày 4: Ngày nắng ấm trở lại làng Zaanse Schans

Ôi cuối cùng thì ở Hà Lan cũng có một ngày đẹp trời. Hôm nay sương mù tan hết, trời trong trẻo xanh thẳm và nắng lên. Nếu đi du lịch Châu Âu vào mùa thu bạn sẽ thấy những ngày trời xanh nắng vàng là rất hiếm hoi, hầu hết sẽ là trời sương mù, âm u, hoặc mưa phùn lạnh lẽo.

Hôm đó cũng là ngày cuối của mình ở Hà Lan. Chiều mình sẽ bay đi thành phố Prague của Czech Republic, nên tối trước đó mình đã gom hết đồ đạc vào vali, sáng mình tranh thủ dậy sớm để đi đâu chơi thêm được thì đi. Hôm ấy mình với anh Thiên cũng hẹn nhau đi chơi cùng. Gặp anh Thiên ở ga Central, đang suy nghĩ không biết đi đâu thì anh Thiện đề nghị hai anh em cùng quay lại Zaanse Schans vì anh Thiên cũng muốn mình được thấy Xưởng Guốc Gỗ cổ đó. Ban đầu mình lưỡng lự lắm vì nơi đó không gần trung tâm, tiền di chuyển cũng khá tốn. Nhưng anh Thiên bảo là cứ đi đi, anh sẽ trả cho. Ôi trời ơi quả thật anh Thiên như một người anh trai cực kì tốt với mình luôn. Mình không nghĩ là một người lạ gặp trên đường có thể tốt với mình như vậy. Rất đơn thuần, anh đối xử với mình như đứa em gái của anh vậy. Năm đó mình viết trong nhật ký là “Công nhận người ta không đẹp trai nhưng thật tốt bụng. Mấy thằng đẹp trai toàn là mất nết” hahaha. Và mình thật sự nghĩ vậy đó, bởi vậy mình không hề mê mẩn trai đẹp bao giờ. Có chăng là… ngó cái rồi thôi.

Tuy thời gian gấp rút, mình và anh chỉ lang thang ở làng được vài tiếng nhưng thỏa mãn tâm hồn vô cùng. Trời trong vắt, mát mẻ, nắng ấm, lại có người bạn đồng hành tốt bụng nhiệt tình như anh Thiên. Anh Thiên làm phó nháy chụp ảnh cho mình làm kỷ niệm quá chừng.

Một ngày nắng ấm hiếm hoi
Xưởng làm guốc cổ truyền thống

Tạm biệt Amsterdam! Tạm biệt người anh tốt bụng!

Sau đó hai anh em trở về trung tâm vì đã đến giờ bay của mình. Trời ơi có một chuyện anh lại làm mình vui và cảm động cực đó là anh mua vé cho mình ra sân bay luôn. Ở đây phải nói thêm là vật giá ở Hà Lan không hề rẻ. Hà Lan ở gần phía Bắc Âu nên vật giá cũng gần như cao như Bắc Âu. Vé bus, vé train, vé tham quan, kem, cà phê,… tất cả đều cao hơn những nước Trung Âu như Poland, Czech Republic, Hungary,… Ấy vậy mà đi cùng đứa em nhỏ này có vài ngày mà ngày nào anh Thiên cũng khao mình cái này cái kia. Ngay cả vé tàu ra sân bay anh thấy mình phải lấy tờ Euro chẵn ra thanh toán thì anh cũng đề nghị mua cho mình chỉ vì anh có đồng xu dễ bỏ vào máy.

Khi đó mình thật sự rất rất cảm động. Mình không muốn nhận vì không biết khi nào mới có thể đối đãi lại với anh. Nhưng anh bảo cứ xem như anh cho mượn. Khi nào anh về Việt Nam, anh vào Sài Gòn chơi thì đãi anh ăn là được. Và thế là hai anh em có một lời hẹn. Thế mà từ đó đến nay đã 6 năm rồi mà vẫn chưa có dịp nào hai anh em gặp lại, mình chưa để đáp lại lòng tốt của anh được lần nào. Chỉ có lâu lâu hỏi thăm nhau qua tin nhắn, tâm sự vài câu về chuyện tình cảm.

Lúc chia tay anh Thiên và lên ga chờ chuyến tàu ra sân bay, mình đã nghĩ “thật vui khi mình đã quyết định đi du lịch một mình thế này”, vì nhờ thế mà mình có thể có cơ hội quen biết và đồng hành với một người anh tốt bụng, mà chỉ vừa trước đó vài ngày hai anh em vẫn là những người xa lạ. Nếu mình đi cùng bạn bè thì không chắc mình và anh Thiên đã đồng hành nhiều như vậy. Có chăng chỉ là làm quen vì gặp được một người Việt nơi đất khách. Sau đó lại tiếp tục đi với bạn bè mình.

Gặp được những người như anh Thiên cho mình thấy được rằng trên đời có thật nhiều người tốt, và mình thật là may mắn vì gặp được người đối xử tốt với mình như vậy ở nơi đất khách quê người. Anh Thiên làm cho mình cảm thấy chuyến đi của mình ý nghĩa gấp bội lần.

Thật là cảm ơn người anh năm ấy. 6 năm rồi không gặp nhưng biết người anh vừa lập gia đình. Em mong và em cũng tin chắc là một người tốt bụng rộng rãi như anh nhất định sẽ hạnh phúc. Hôm nào mình hội họp lại nhé người anh!

Khung cảnh bình yên

Tạm biệt Netherlands và những khoảnh khắc đáng nhớ!

Amsterdam, Netherlands, 5th – 8th November, 2014.