Paestum (Italy): Marathon for Trains Changing

Điều làm mình nhớ nhất ở hành trình này là việc chạy bộ đổi tàu với người Ý khi tàu hư giữa lúc dầu sôi lửa bỏng.

Đây là một đoạn nhật ký mình viết lại ngay hôm xảy ra sự việc nên mình xin chia sẻ lại với thì hiện tại của ngay khi ấy nhé.

—————————-

Ngày… Định Mệnh

Thiệt tình là lần nào đi du lịch mình cũng cảm thấy mình thật may mắn.
Điển hình như hôm nay phải gọi là siêu siêu may mắn.
Hôm nay mình có chuyến tàu di chuyển qua thành phố khác – từ Salerno đi Florence lúc 3:30 PM.
Sáng 9:30 AM mình đã check out và gửi hành lý lại để đi Paestum rồi. Và dự định là dành khoảng 3-4 tiếng ở đó và đi tàu địa phương từ Paestum về ngược lại Salerno lúc 2:04 PM và 2:38 PM sẽ đến Salerno.
Từ đó đi bộ về hostel 5′ lấy hành lý rồi quay lại station đi Florence. Tính dư dả là 3:00 PM là mình đã có thể có mặt ở ga để chờ tàu đi Florence.

Tàu Địa Phương Bị Trì Hoãn (Delay)

Cơ mà éo le thay, chuyến tàu Peastum – Salerno đột ngột bị trì hoãn (delay) do vấn đề gì đó. Hệ thống báo delay 20 phút, và giờ dự kiến mới để về đến Salerno là 2:47 PM

Mình linh tính thấy không ổn và hơi run rồi. Giờ gì sát gáy quá, sợ sẽ bị lỡ chuyến đi Florence (mà vé tàu thì đã mua hết, và vì tàu di chuyển đi qua thành phố khác nên vé rất đắt, vài chục EUR, chứ không phải như tàu địa phương đi chuyến ngắn thì chỉ 1-3 EUR

Lúc đó mình nảy ra ý định nhắn tin cho anh giúp việc ở hostel. Và đoạn này là phải kể về anh giúp việc vì anh ấy có công giúp mình lớn lắm.
Chỗ này tạm gọi là hostel nhưng thật ra nó là một cái apartment với ba phòng ngủ cho thuê (không fai airbnb), tuy nhiên cũng không hề có lễ tân, đồng nghĩa với việc không có ai nghiễm nhiên giữ giúp hành lý và mở cửa cho nếu đã check out mà muốn gửi hành lý lại.

Jilani Tốt Bụng

Mình gặp anh giúp việc vào ngày hôm qua khi chuẩn bị ra khỏi phòng đi chơi. Anh giới thiệu anh tên Jilani đến từ Bangladesh, có vẻ như ở Ý lâu rồi vì anh ấy nói đc tiếng Ý.

Lúc gặp anh mình “lanh miệng” nhờ anh rằng ngày mai check out xong mình có thể gửi hành lý lại để đi chơi được không? Tầm 2:30 PM anh có thể quay lại mở cửa giúp để mình lấy hành lý được không? Anh ấy đồng ý và bảo mình lưu số điện thoại có gì liên lạc qua Whatsapp.

Sau đó mình thấy “ổng” nhắn tin kiểu Google Translate “bạn thật đẹp” (ý nói cái hình avatar whatsapp haha)
Mình cũng lịch sự nhắn tin lại rằng “cám ơn bạn nhèo”

Hôm đầu gặp đó, trước lúc đi ra khỏi hostel mình có dặn anh ấy là không cần dọn phòng vì mình chỉ ở có hai đêm thôi, ngày mai đi rồi nên không dọn không sao đâu. Mình cũng hỏi anh có chai nước nhỏ không vì mình cần chai không để đựng nước. Cái chai yêu quý đã để quên lúc đi Herculaneum chơi rồi. Giờ tự dưng phải mua chai nước 1 EUR để lấy cái chai thì tiếc quá. Anh suy nghĩ xong bảo không có. (Cuối cùng sau đó tui phải đi mua chai Coca 2 EUR, đậu phộng! 🙂)

Tối đi chơi đã đời về phòng thấy “ổng” dọn cho sạch đẹp rồi và “ổng” cũng đi mua chai nước mới để trên bàn cho mình luôn… Thiệt tình! Tốt bụng quá trời…

Trải Nghiệm Chạy… Marathon Đổi Tàu Cùng Người Dân Địa Phương

Rồi xong, đó là chi tiết về đoạn làm quen và lý do mình có số điện thoại của anh ấy.

Lúc tàu báo delay, mình lo lo nên nhắn tin năn nỉ anh đem giúp hành lý ra ga tàu (vì thật ra hostel cũng rất gần ga, nhưng dù sao nhờ như vậy mình biết rất làm phiền người khác).

Xong trên đường đi thì tàu mình lại delay thêm. Và đây là lần đầu tiên mình trải nghiệm cảnh… chạy bộ đổi tàu vì tàu bị trục trặc.
Đang hoang mang không biết sao tự dưng tàu dừng giữa đường và tắt máy đc 10′ thì loa phát lên nói tiếng Ý (và dĩ nhiên là mình… chả hiểu gì cả). Xong thấy bà con ba chân bốn cẳng xách giỏ xách đồ chạy. Mình túm đại một người lại hỏi thì họ bảo là đổi qua tàu khác đi tiếp. Xong mình cũng quýnh lên ba chân bốn cẳng xách balo chạy marathon với bà con (nghĩ lại thấy… hài ghê)

3:08PM mà tui còn đang dừng ở nửa đoạn đường. Check tuyến đường thì Google Map bảo phải qua 3 trạm là 23 phút nữa mới tới nơi, muốn khóc luôn ấy trời ơi. Mình nhắn tin bù lu bù loa năn nỉ anh ra ga tàu check giúp cái platform tàu Salerno – Florence sẽ đi. Và năn nỉ ảnh đem hành lý đó tới platform đó chờ mình luôn. Mình cảm thấy đó là những sự đòi hỏi giúp đỡ quá đáng đối mới một người mới quen biết được 24 tiếng, nhưng vì tuyệt vọng quá nên đành vậy. Và thật bất ngờ là anh vẫn chịu giúp.

Dù vậy khi đó mình vẫn nghĩ 99% là sẽ bị lỡ tàu. Mà hai hãng này khác nhau nên cũng chẳng thể bắt nó đền bù nếu bị lỡ. Tim mình “đánh lô tô” đến nỗi lúc trên tàu mình chặn đầu bác lái tàu người Ý hỏi luôn là có tới kịp trước 3:30 PM không “vì tui có chuyến tàu đi lúc 3:30 PM à nha”. Bác ờ ờ nhưng mình nghi lắm sợ bác không hiểu hết tiếng Anh.

Mình sốt ruột dùng Google Translate dịch ra tiếng Ý xong nhảy tọt vô phòng tài xế đưa bác bắt bác đọc. (việc này thường không được cho phép vì đó là nơi không phận sự miễn vào).
May mà bác cũng dễ thương, không đuổi mình ra mà bình tĩnh đeo kính vào đọc xong cười bảo mình yên tâm 6′ nữa là tới nơi. (Vì delay quá lâu nên cho tàu đi thẳng tới Salerno, không dừng đón các trạm dọc đường như bình thường).

Mình cũng hoang mang không tin lắm nhưng thôi cũng vui vì bác tài thiệt dễ thương và dễ chịu. Hôm trước đó mình gặp một “cha nội” người Ý ở shop quà lưu niệm thấy ghét lắm. Huhu.

Tạm Biệt Jilani và Miền Nam Nước Ý

Cuối cùng là đến được Salerno lúc 3:26pm. Xám hồn chạy qua platform tàu đi Florence mà anh Jilani nhắn cho. Chạy lên cầu thang và mình dần thấy ảnh đang đứng đó với đống hành lý của mình, xuất hiện như 1 vị thần. (“Thặc sự” đấy huhu)

Mình ôm liền đồ đặc quăng hết lên tàu và nói ảnh chờ một chút, mình muốn tặng anh một món quà nhỏ. Anh bảo “no no” nhưng mình nói “yes yes”.

Mình lục hành lý lấy một tấm bưu thiếp in hình Việt Nam ngày xưa. Rất muốn ghi vài dòng lên đó nhưng không đủ thời gian. Chỉ kịp đưa anh xong nói cám ơn anh rất nhiều về sự giúp đỡ, và tạm biệt.

Tàu rời ga và mình tiếp tục nhắn tin Whatsapp cảm ơn anh thêm, anh bảo đây là món quà đầu tiên anh nhận đc. Anh rất vui và anh thấy nhớ mình. Anh nói bước ra khỏi ga tàu là cảm thấy buồn. (Thật ra nghe nói ở Châu Âu còn kì thị người da màu dữ lắm, nên việc Jilani bảo đó là món quà đầu tiên chắc là sự thật… nghĩ thấy hơi buồn)

Đọc xong mấy dòng đó tự nhiên mình khóc bà con à. Điểm yếu của mình là cực kì dễ xúc động trong nhưng tình huống chia tay và biết là sẽ không bao giờ gặp lại những người đó. Mình cũng nói là sẽ nhớ anh rất nhiều và không có anh thật sự mình đã không thể đi chuyến tàu này. Cảm thấy quá may mắn khi gặp và nói chuyện với anh vì thường anh chỉ dọn dẹp 1-2 tiếng khi khách check out rồi về chứ không ở lại.

Jilani nói anh chưa bao giờ giúp ai như giúp mình. Và nói gì đó mà tại anh dùng Google Translate nên bị dịch không chính xác nên mình không hiểu rõ.

Tàu rời Amalfi Coast, mình ngồi đực ra nhìn cảnh đang dần xa mà thấy buồn buồn. Mỗi đoạn đường đi qua, những chuyện không suôn sẻ như thế này xảy ra tưởng chừng là xui xẻo, thế nhưng đã để lại thêm nhiều cảm xúc và trải nghiệm “có một không hai” trong mình về nơi đó.

Cảm thấy mình rất may mắn vì hay được những người lạ tốt bụng giúp đỡ.
Nhưng dù vậy, mình chưa bao giờ ỷ lại. Đi du lịch một mình mọi thứ đều phải tự mình xoay sở vượt qua, đều có những cơ hội do chính mình tạo ra, và luôn có những thử thách phải tự vượt qua.
Điển hình nếu mình không hòa nhã nói chuyện, không linh động nhờ anh vào ngày đầu, thì mình sẽ không có số điện thoại anh, anh cũng sẽ chẳng giúp đỡ mình thế này, và kết cục của ngày hôm nay chắc chắn sẽ là lỡ chuyến tàu.

Vậy nên, mình cảm thấy cứ sống tốt với mọi người, bất kể họ có mờ nhạt như thế nào trong cuộc sống này. Hãy đừng quyết định thái độ cư xử của mình đối với ai dựa trên hình thức, túi tiền, hay trên profile đẹp long lanh sang trọng ở trang mạng xã hội.

Và mình chợt nhớ 1 câu nói của Madonna mà đã ghi nhớ từ lâu:
“A lot of people are afraid to say what they want. That’s why they don’t get what they want.”

And that’s why I always say and ask what i would like to know.

So, I finished my trip to the South of Italy already. I will miss this place.
Thanks for all the memories I had here.

– On the train to Florence, 5:05 PM, 25 June 2018 –