Đổi giao diện blog
Thế là mình đã đổi giao diện cái blog vì được truyền cảm hứng của một chiếc blog rất đơn giản. Và hôm nay mình lại viết tiếng Việt.
Nhiều lúc chợt nghĩ, cái blog cứ để đóng bụi chỉ vì không biết viết chủ đề gì nghe cho nó “hay”, và thế là mấy tháng mới lên một bài. Nhưng mà như thế để làm gì cơ chứ, mình thích viết thì mình cứ viết thôi. Và hôm qua khi tâm trạng đang rối rắm thì vào trúng một trang blog đơn giản làm mình có cảm giác thật bình yên nhẹ nhàng, mình cũng quyết định thay đổi blog mình luôn. Nếu trước đây mỗi lần viết một bài blog là phải kiếm ảnh (là một cực hình với đứa như mình vì hình ảnh luôn phải truyền tải được cái vibe của bài mình viết, viết 1 tiếng thì có khi tìm 1 tấm ảnh cũng cả 30′ nhưng còn mệt hơn do phải chọn lọc), vì vậy, design của chiếc blog mới này sẽ giúp mình né tránh được pain point đó 😀
Cuộc sống mình gần đây thế nào? Lifestyle ra sao? Nhiều khi đơn giản chỉ muốn viết thế này, nên mình tạo một category mới là Life Recently, cũng đỡ mệt mỏi mỗi khi ngồi suy nghĩ cái title và chủ đề. Hát hay không bằng hay hát 😀 Viết hay không bằng hay viết 😀 Mình thích thì mình làm thôi 😀
Lifestyle chán òm và hơi đánh mất chính mình
Phải nói là lifestyle mình gần đây rất chán, rất unhealthy, không được như cái thời mình mới lập blog. Hậu quả của việc gần 2 năm mài mặt học, tìm việc, làm việc để cố gắng nhận được permanent contract bên này. Gần đây mình cũng hay nói với bạn thân mình là mình cảm thấy mình có gì đó mất đi, mất đi cái chất của mình. Mình thấy mình không hẳn là mình như trước khi qua đây nữa. Vì sao? Mình thấy mình quan tâm đến việc người khác có thích mình hay không, đặc biệt là trong công việc. Chắc vì tìm việc bên đây khá khó, cơ hội đến làm cho mình rất trân trọng, mình đã nỗ lực rất rất nhiều để giữ sự hoà khí vui vẻ trong công việc, bỏ đi cái tính “thẳng như ruột ngựa” và bộc trực của mình khi còn ở Việt Nam.
Bắt đầu từ một vị trí junior, mình hiểu là mình còn nhiều thứ chưa biết, và làm việc với người nước ngoài, không phải đồng hương, mình cũng cố luôn hành xử thật tốt và dĩ hoà vi quý nhất có thể, đây cũng là một cách làm việc professional với những người đồng nghiệp tốt bụng ở đây. Và mình nhận thức rằng do vì mình nghĩ mình qua đây với mong muốn được ở lại, mình không tự dưng là công dân ở đây nên xuất phát điểm của mình bất lợi hơn là người local ở đây. Mà cũng đúng thôi, cái gì cũng có cái giá của nó, mình không sinh ra ở đây, mình muốn hoà nhập thì mình cũng phải hoà tan một chút. Không còn cái thời ở Việt Nam cứ thích là vẫy vùng, thích là thẳng thắn lên tiếng (đặc biệt là ở công sở khi có mấy ông mấy bà bắt nạt mình :D). Ở đây mình dĩ hoà vi quý hơn, phần thì thật sự người Phần họ rất hiền, môi trường công sở bên đây rất bình yên, và phần vì mình tìm đươc cơ hội quá nhanh quá may mắn so với các bạn cũng qua đây học hành tìm việc, nên lòng biết ơn của mình rất cao, dẫn đến mình chỉ muốn cư xử thật tốt với tất cả mọi người ở nơi làm. Mình nghĩ điều này không xấu, vì quả thật mình rất trân trọng tất cả, tuy nhiên, khi mà cái gì “quá” thì cũng không tốt. Mình nghiện công việc quá, sợ mất cơ hội nên cống hiến hết mình, và dù mệt dù cực mình vẫn luôn tỏ ra vui vẻ lạc quan với đồng nghiệp. Nó không xấu, nhưng mà đã không bộc lộ đúng với bên trong của mình. Đó không phải là mình giả tạo, mà là thói quen đó làm mình riết rồi giấu diếm đi cảm xúc thật lúc nào không hay.
Gần đây mình nhận ra điều đó, và cảm thấy điều đó làm mình mệt mỏi. Vì đôi khi có những chuyện không suôn sẻ diễn ra ở công việc, nhưng theo thói quen, mình đã quá kiềm nén, cho đến khi bị stress vì chịu hết nổi thì nó cũng hơi muộn, đã lấy đi của mình rất nhiều năng lượng, và thời gian hồi phục lại lâu hơn. Do vậy, mình cũng quyết định từ từ lấy lại bản thân. Mình nghĩ là trước hết mình phải nhắc nhở chính mình là “do not want something too much”. Nghĩa là, uh chỉ là công việc thôi, mình làm thật tốt, nhưng đừng đánh mất chính mình, không phải cứ cố đấm ăn xôi làm tất cả chỉ để có công việc ở lại Phần Lan. Mình qua Phần Lan là để sống cuộc sống công bằng vui vẻ hơn, lifestyle tốt hơn, thế thì tại sao mình lại tự đưa mình vào cái thế ngược lại thế kia?
Cuộc sống kinh khủng khi mất cân bằng
Cuộc sống mất cân bằng đối với mình thật kinh khủng, có khi nào là do mình là một con Thiên Bình chính hiệu không nhỉ? 😀 Không ngờ là học nhiều làm nhiều lại lấy mất của mình nhiều positive vibes như thế 😀 Mình đã không nghĩ như vậy luôn. Vì vậy, phải cân bằng nhen mọi người. Công việc, tiền bạc, đạt được điều gì đó hay không,… tất cả đều xếp sau chính bản thân mình. Trước hết phải luôn là mình, yêu bản thân mình, rồi mọi thứ sẽ đi theo mình như nó nên là.
Cố gắng quay trở lại dùm cái nào!!
Mình quyết định sẽ quay trở lại viết blog thường xuyên hơn vì mình rất thích viết. Viết lách làm mình cảm thấy bình yên, và sao phải cố viết tiếng Anh khi mình thấy viết tiếng Việt làm mình than thản hơn? 7,5 tiếng làm việc với đồng nghiệp bằng tiếng Anh là đủ rồi, nếu thấy viết tiếng Việt làm mình vui hơn thì cứ thế thôi. ChatGPT có thể giúp mình version tiếng Anh sau 😀
Từ hôm nay mình phải luôn nhắc mình là ai trước khi đến và vục mặt 2 năm học + tìm việc ở Phần Lan. Đó mới là chính mình 100%, và chỉ có thật sự là chính mình thì mình mới thấy bình yên vui vẻ thật sự được.
Và đừng có nghiện công việc quá coi! Vui vẻ quan trọng hơn, and balance is the key!
“Love yourself first, the rest of the world can wait.”
21.07.2024
English version by ChatGPT
Changing the Blog Interface
So, I’ve changed the blog interface because I was inspired by a very simple blog. And today, I’m writing in Vietnamese again.
Sometimes I think, the blog just sits there collecting dust because I don’t know what “interesting” topic to write about, and thus, it takes me months to publish a post. But why does it have to be like that? If I like writing, I should just write. And yesterday, when I was feeling troubled, I came across a simple blog that made me feel very peaceful and calm, so I decided to change my blog as well. In the past, every time I wrote a blog post, I had to find a picture (which was a torture for someone like me because the picture always had to convey the vibe of my post—writing for 30 minutes but sometimes finding a picture took another 30 minutes, which was even more tiring due to the selection process). Therefore, the design of this new blog will help me avoid that pain point 😀
How has my life been lately? What about my lifestyle? Sometimes I just want to write like this, so I created a new category called Life Recently, which saves me the trouble of thinking up titles and topics. Singing well isn’t as good as singing often 😀 Writing well isn’t as good as writing often 😀 If I like it, I’ll do it 😀
Boring Lifestyle and Losing Myself a Bit
I have to say, my lifestyle has been very dull and unhealthy lately, not like when I first started the blog. It’s the result of nearly two years of grinding, studying, job hunting, and working to secure a permanent contract here. Recently, I’ve been telling my close friends that I feel like I’ve lost something, lost my essence. I don’t feel like myself as I was before coming here. Why? I find myself caring about whether others like me, especially at work. Probably because finding a job here is quite difficult, I cherish the opportunity I got and have made great efforts to maintain harmony and happiness at work, giving up my straightforward and outspoken nature that I had in Vietnam.
Starting from a junior position, I understand that there are many things I don’t know, and working with foreigners, not compatriots, I try to behave really well and keep the peace as much as possible. This is also a professional way of working with the kind colleagues here. I’m aware that I came here with the desire to stay, and since I didn’t suddenly become a citizen here, my starting point is more disadvantaged compared to the locals. And it’s true, everything has its price. I wasn’t born here, so if I want to integrate, I also have to blend in a bit. It’s not like in Vietnam where I could be more bold and outspoken (especially in the office when dealing with those who tried to bully me :D). Here, I try to keep the peace, partly because Finnish people are very gentle, the work environment here is very calm, and partly because I found an opportunity so quickly and luckily compared to other friends who came here to study and find jobs. Therefore, my gratitude is very high, leading me to want to behave really well with everyone at work. I think this isn’t bad because I truly appreciate everything, but when something is “too” much, it’s not good either. I’ve become too addicted to work, afraid of losing the opportunity, so I dedicate myself completely, and even when I’m tired and struggling, I still always appear cheerful and optimistic with my colleagues. It’s not bad, but it doesn’t reflect my true self. It’s not that I’m being fake, but this habit has gradually made me hide my true feelings without even realizing it.
Recently, I’ve noticed this and felt that it’s making me exhausted. Sometimes, when things don’t go well at work, I’ve suppressed my feelings so much that by the time I’m stressed and can’t take it anymore, it’s a bit late, and it’s drained a lot of my energy, making recovery take longer. So, I’ve decided to slowly regain myself. I think, first of all, I have to remind myself to “do not want something too much.” Meaning, it’s just a job, I do it well, but don’t lose myself. Don’t go to extreme lengths just to keep a job in Finland. I came to Finland to live a fairer and happier life with a better lifestyle, so why am I putting myself in the opposite situation?
The Terrible Unbalanced Life
An unbalanced life is terrible for me; maybe it’s because I’m a true Libra? 😀 I never thought that studying and working too much would take away so much of my positive vibes 😀 I never thought it would be like that. So, balance is necessary, everyone. Work, money, achieving something or not… all of these should come after yourself. First and foremost, always be yourself, love yourself, and then everything else will follow as it should.
Trying to Get Back on Track!!
I’ve decided to return to blogging more often because I really like writing. Writing makes me feel peaceful, and why should I force myself to write in English when writing in Vietnamese makes me feel more at ease? 7.5 hours of working with colleagues in English is enough; if writing in Vietnamese makes me happier, then just go for it. ChatGPT can help me with the English version later 😀
From today, I must always remind myself who I was before coming and spending 2 years studying and job hunting in Finland. That’s the real me, 100%, and only by truly being myself can I feel genuinely peaceful and happy.
And don’t be too addicted to work; happiness is more important, and balance is the key!
“Love yourself first, the rest of the world can wait.”
21.07.2024
[…] previous blog post carried something I put into my practice. One of them […]