Digital Minimalism Simplicity

Fireworks & 100% of your senses

Lần cuối bạn xem pháo hoa mà không cầm một chiếc điện thoại trên tay là khi nào?

Hôm qua là đêm giao thừa Tết Tây 31/12/2024. Đã nhiều năm rồi mình không đi xem pháo hoa mà không mang theo một chiếc điện thoại smartphone trong tay, nhưng hôm qua mình đã làm vậy. Cảm giác xem pháo hoa 100% tập trung mà không trong tâm thế nơm nớp muốn dùng điện thoại chụp lại mấy khoảnh khắc đó thật thích.

May mắn là tối hôm qua từ nhà mình đi bộ ra 3′ thôi là có 1 khoảng sân trống, người dân Phần Lan xung quanh tập trung bắn quá trời bắn. Mình tập trung mọi giác quan vào pháo hoa, tai thì nghe nổ đùng đùng. Mới 2,5 năm sống ở Phần Lan yên tĩnh riết giờ nghe bắn pháo hoa ngay sân mà giật cả mình lúc đầu mấy lần, sau đó thì dần quen. Mắt thì chỉ tập trung xem, không nghĩ gì. Pháo bắn ngay trên đầu, ngước lên nhìn mà như phim 3D. Thấy choáng ngợp và cực kì vui, cảm giác khó tả. Giờ mới ngẫm lại nhớ ra thì ra đây là cảm giác xem pháo hoa tầm gần mà không cầm dt theo lo chụp lo quay, và thêm nữa là trong đầu cũng không suy nghĩ gì ngoài tập trung, cũng chẳng chờ tin nhắn từ ai 😀

“weirdo”& “old-fashioned”?

Mình nhớ lại trước đây vì sao mình lại sợ smartphones. Đó là từ tầm năm 2016 – 2017 gì rồi. Mình từng mệt mỏi “dẹp moẹ” cái điện thoại smartphone vì thấy không thoải mái lắm khi dùng, và mua Nokia đập đá dùng, nhưng được một thời gian ngắn thôi thì mình lại phải quay lại dùng smartphone, vì công việc trợ lý giám đốc trước đây của mình buộc mình phải luôn available để support sếp dù là sau giờ làm. Không có smartphone, mình không thể nhận ngay tin nhắn Whatsapp của sếp, không để email ngay cho agency để đổi giờ bay cho sếp ngay trong đêm chẳng hạn. Đó là lý do cách đây phải 7-8 năm rồi, mình cố loại bỏ sự phụ thuộc vào smartphone và vẫn luôn phải quay trở lại dùng 😀 Chuyện đó diễn ra cũng vài lần, sau vài nỗ lực nhưng không phù hợp với bản chất công việc ở Việt Nam thì mình đành bỏ cuộc, xong rồi từ đó quen luôn, cũng lâu rồi mình không nghĩ đến việc lại trở lại dùng “đập đá” 😀 Lúc đó mình nghĩ mình cũng thuộc dạng “weirdo” và “old-fashioned”. Nhưng càng ngày mình càng hiểu vì sao khi đó mình lại có xu hướng làm như vậy.

Ngày smartphones và những apps nhắn tin chưa phổ biến

Hôm qua ngồi trước giờ giao thừa, mình chợt nhớ cái khoảng khắc ngày xưa, giao thừa Tết Ta khi chưa có smartphone, thời khắc giao thừa, mạng điện thoại ở Việt Nam luôn bị nghẽn vì người ta gửi tin nhắn cho nhau hoặc điện thoại cho nhau nhiều quá 😀 Ngày xưa hay có ba cái tin nhắn truyền nhau hay hay có hình trái tim hay lời chúc các kiểu trên Yahoo, xong mấy dịp giao thừa mọi người hay gửi hàng loạt cho những người thân quen trong list danh bạ, hoặc là tự soạn mấy lời chúc hay ho gửi đi. Mình thấy ngày đó nhắn tin tuy tốn tiền thậm chí là số tiền phụ thuộc vào độ dài tin nhắn sms, nhưng vì vậy mà người ta sàng lọc nội dung và có sự tập trung vào những người mình cần quan tâm và gửi mấy lời chúc. Còn bây giờ tuy nhắn tin bằng 4G, 5G, wifi, không tốn nhiều tiền dù là tin nhắn dài hay ngắn, nhưng thấy người ta không mấy giành thời gian ngẫm nghĩ sâu sắc cho nội dung tin nhắn và những người mình nên tập trung quan tâm gửi đến nữa.

Hồi đó, khi đấu tranh suy nghĩ việc dùng smartphone hay đập đá, mình nhớ mình cũng đọc qua dòng chia sẻ đại loại như: ngày đó khi ta dùng điện thoại nút bấm, dung lượng tuy không nhiều, nhưng có nhiều tin nhắn đậm ý nghĩa nhận được mà muốn giữ mãi. Còn bây giờ tuy dùng smartphone, nào là dung lượng bộ nhớ lên đến mấy trăm GB hay 1TB, nhưng nhìn vào tin nhắn sms xem có bao nhiêu tin nhắn chất lượng mình muốn lưu trong máy? Còn những apps nhắn tin khác, theo bạn nghĩ thì có bao nhiêu % tin nhắn là thật sự có ý nghĩa trong đó? 🙂

Ngày đó tuy mỗi lần đổi điện thoại là xem như mất hết tin nhắn sms, chỉ từ lúc xài iPhone có iCloud là đổi qua iPhone tiếp theo vẫn dễ dàng sao lưu lại. Nhưng mà sao giờ nhớ lại mấy cục gạch đập đá đó vẫn thấy nó tràn trề kỉ niệm dù là tin nhắn xưa cũ trong đó cũng mất hết rồi. Còn bây giờ cầm smartphone mà thấy cứ muốn đem giấu đi cho đỡ bấm, dù là tin nhắn cứ vào bấm search một cái làm dễ dàng tìm lại, nhưng cũng chẳng có mấy khi search trừ mấy trường hợp như dò nợ hay gì đó :)) (kidding :))). Ngày đó cầm cục gach nghịch thì cùng lắm ngồi chơi game con rắn, đc 15′ chán nghỉ bỏ phẻ 😀

——

Bây giờ cái gì cũng digitalized, cũng không biết có thể chỉ đơn thuần dùng “cục gạch” không nữa. Ngay cả vé bus ở Phần Lan giờ cũng dùng QR, đọc đâu đó là người ta định bỏ thẻ luôn rồi :D. Một chút nhớ nhung về những ngày cũ kĩ nhưng giản đơn. Nhưng mà dù gì, mình vẫn nghĩ những ngày smartphone chưa phổ biến, nhắn tin điện thoại còn sợ tốn tiền, vẫn là khoảng thời gian vui vẻ nhất với mình.

Đôi khi thật vui vì mình là một Millennial, anybody can say I am old-fashioned or weird, but I am happy anyway because I know deeply all the “why-s” for what I am thinking and doing. 😀

01.01.2025 – Happy New Year to everyone! 🙂 Turn off your phone, and enjoy the moment! <3