Nature is Life

Đã Từng Rất Gần Với Thiên Nhiên…

Từ nhỏ đến giờ mình luôn là đứa có tình yêu với thiên nhiên. Mình thích cây cối, hoa lá, động vật, ao hồ sông suối…

Tuổi bắt đầu biết nhớ, biết buồn, biết cuộc sống có điều gì đó không đơn thuần như những trò chơi trẻ con cùng lũ bạn khi mông còn đỏ hỏn, mình từng ước được làm… Tarzan girl để được… vào rừng ở (nghĩ lại hài hước thật, lúc đó mình chỉ tầm 13-14 tuổi thôi, nhưng mình ghi hẳn một cái status trên Yahoo là “I wanna be a Tarzan girl”)

Dần dần lớn lên, Sài Gòn ngày càng đất chật người đông, khói bụi ô nhiễm, đi đâu cũng thấy những khối xi măng to oành. Ngay cả khu quận mình sống trước đây được cho là vùng ngoại thành, vắng vẻ hơn những quận khác, mà nay cũng chật chội đông đúc.

Ngày xưa sau nhà mình có ruộng rau muống, trong xóm có nhiều nhà trồng hoa giấy, hoa sứ,… Đi sâu vào con hẻm gần nhà còn có nhà được rào quanh bởi những bụi dâm bụt rậm rạp. Thỉnh thoảng thấy cả Bướm và Chi Chi đến đậu ở cổng hoặc hoa nhà mình. Còn giờ đây đi đâu cũng chỉ thấy nhà cửa, ai thích có cây cối thì cùng lắm trồng được vài chậu hoa nhỏ. Mình cũng không nhớ được lần cuối mình thấy Bướm với Chi Chi ở vườn nhà mình là khi nào nữa.

Ở SG mà muốn gần gũi thiên nhiên thật sự thì gần nhất cũng phải vác balo đi phượt cuối tuần vài tiếng mới đến được núi hoặc rừng nhỏ. Lòng vòng nội thành thì mãi cũng chỉ có ăn uống, trung tâm thương mại, shopping, hoặc cùng lắm là vài công viên nhỏ mà cây cối cũng chẳng được nhiều.

Nhận Ra Thiên Nhiên Quan Trọng Với Mình

Hai lần mình đi Poland trao đổi văn hóa và sống ở nhà host, cuối tuần có khi họ đưa mình đi cưỡi ngựa, leo núi, ra hồ hoặc vào rừng chơi, có gia đình còn có hẳn “Summer House” bằng gỗ xinh xắn ở giữa rừng. Xa nhất cũng chỉ cách nhà tầm 30-45′ lái xe. Có nhà thì rừng sát bên, đi bộ 10′ là đến. Hồ thì nhiều, có khi buổi tối chẳng cần đi quán xá gì, cứ vào cửa hàng tiện lợi mua lon bia rồi ra bờ hồ ngồi trò chuyện ngắm nghía, thư giãn cực kỳ. Không cần phải là ở Châu Âu, mà ngay cả ở Singapore và Hong Kong mình cũng từng làm như vậy, cảm giác rất thích.

Mình thật sự ganh tỵ với người dân ở những nơi đó. Khi rời đi thì đó là những điều mình nhớ nhất, chứ không phải là những khu du lịch đông đúc xô bồ khách tham quan.

Tuần vừa rồi có nhiều việc để mình phải suy nghĩ. Có hôm đi làm về cảm giác tâm trạng rất nặng nề. Đường đi làm về của mình thường đi ngang 1 cây cầu có view hoàng hôn rất đẹp. Mình thì rất mê hoàng hôn, nên thường khi mình đi ngang luôn ngoái cổ ngắm nghía 1 chút, nhưng 2 hôm rồi thì mình dừng hẳn xe, lên đứng tựa vào thành cầu, đeo tai nghe nhạc và thả hồn ngắm nghía cảnh vật 15′ rồi mới tiếp tục đi.

Lúc đó cảm giác tâm trạng dần vơi bớt và nhẹ nhàng hẳn đi, mình phải tự thốt ra trong đầu mình là “thiên nhiên thật quan trọng với mình”.

Tại Sao Lại Là “Pick The Raspberries”?

Nhân đây, mình biết có nhiều người thắc mắc vì sao tên blog của mình lại là “Pick The Raspberries”. Thì là vì giây phút mình từng bất giác nhận ra cuộc sống thật nhẹ nhàng, dễ thương và ý nghĩa, là lúc mình đang hái Raspberries trong vườn nhà người ông host mình ở Poland vào năm 2014. Năm 2018 mình có quay trở lại thăm và ở đó 1-2 tuần, và luôn luôn mình cảm thấy thật thư thái khi lại được xách giỏ ra vườn hái Raspberries, hái nho về ăn hoặc làm bánh.

Nhà ông chỉ ở vùng ngoại ô, không giàu có lộng lẫy gì, giản đơn, cổ kính, và thơm mùi gỗ. Ông có 1 xưởng làm gỗ dưới hầm từ khi còn trẻ và giờ vẫn làm khi sức khỏe tốt. Nhà có vườn với nhiều loại cây và hoa, mùa thu đi bộ 10′ là đến rừng hái nấm được ngay sát bên. Sáng sớm thức dậy ngửi thấy mùi cỏ cây xung quanh sau một đêm được phủ sương, rồi bước xuống nhà làm một tách trà nóng. Chỉ vậy thôi nhưng mình thấy cuộc sống thật đủ đầy khi ở đó.

Dù sau khi xong việc ở Poland mình luôn xách vali đi du lịch một mình đến nhiều nước khác ở Châu Âu, nhưng căn nhà đó, khu vườn đó, là nơi luôn làm mình nhẹ nhõm khi trở về. Đó là lý do đối với mình Poland luôn giống như ngôi nhà thứ 2.

Kể ra cũng lan man nhiều thứ, nhưng cái mình muốn chia sẻ ở đây là thiên nhiên rất cần cho sức khỏe tinh thần của con người. Hãy thử tập gần gũi thiên nhiên nhiều hơn, tâm hồn mình rồi cũng sẽ nhẹ nhàng và bình dị dần đi.

Bây giờ dù mình không còn đòi làm Tarzan girl nữa (haha), nhưng mình vẫn muốn lên vùng rừng núi ở nếu có thể. Hoặc ít nhất là có một khu vườn đúng nghĩa ở trong sân nhà.

Nếu giờ ai hỏi mình thích ở penhouse trong tòa nhà đắt đỏ ở thành thị, hay thích ở một căn nhà gỗ giản dị có vườn tược bốn bề ở vùng quê, thì xin thưa là mình chọn cái thứ hai.

Nghe có vẻ mộng mơ, nhưng đó thật sự là điều mình muốn.

“Those who find beauty in all of nature will find themselves at one with the secrets of life itself.” – L. Wolfe Gilbert